Cơ quan Trung ương của Hiệp hội Chống hàng giả & Bảo vệ thương hiệu Việt Nam
  • Click để copy

Kỷ niệm 19 năm ngày mất của Trịnh Công Sơn (1/4/2001- 1/4/2020): Trịnh Công Sơn qua con mắt của Khánh Ly

Những mùa đông lặng lẽ đi qua, tôi vẫn nhớ những ngày âm u lặng lẽo của tiết trời Huế. Tôi có thể quên nhiều điều, tôi có thể quên tất để chỉ nhớ về những con đường của Saigon - nơi tôi đã ở và đã từ đó ra đi... nhưng không bao giờ tôi quên được những ngày tháng ngắn ngủi, vội vàng khi ghé thăm Huế.

Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn qua nét cọ của Họa sỹ Vũ Dương - Đà NẵngCố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn qua nét cọ của Họa sỹ Vũ Dương - Đà Nẵng

Bao ngày tháng đã đi qua

Ở đâu và bao giờ cũng vậy, mỗi khi nghe tiếng anh nói cười, tôi đều cảm thấy một nỗi yên tâm vô cùng... "Ồ, Mai hả, có qua không?" (Mai là tên thật của ca sĩ Khánh Ly). Tôi cười: "Em cũng chưa biết tính sao, để xem đã nghe anh...". Miệng thì nói vậy, sáng hôm sau tôi đã có mặt ở phi trường. Chuyến bay cất cánh vào lúc 7 giờ sáng.

Trịnh Công Sơn và Khánh Ly đã cùng nhau tạo nên một tượng đài trong làng giải trí Việt.Trịnh Công Sơn và Khánh Ly đã cùng nhau tạo nên một tượng đài trong làng giải trí Việt.

Trời lúc đó đã sang tháng 4. Tuyết vẫn phủ trắng xóa 2 bên đường từ phi trường về nhà. Hình như cái gì vào lúc sắp hết cũng mạnh mẽ thêm, như ánh lửa, như cơn nắng, như mùa đông, như tình yêu - rồi mới chịu dứt hẳn, mới chịu buông tay chấp nhận.

Tôi đi thẳng lên lầu, rón rén bước vào phòng. Anh đang ngủ. Giấc ngủ buổi chiều. Khuôn mặt gầy, xương xương góc cạnh. Cái kính gọng vân vân như đồi mồi để trên cái bàn nhỏ đầu giường. Anh gầy quá. Tôi bước lại gần anh hơn.

Rất nhẹ nhàng tôi cúi xuống nhìn sát mặt anh. Tôi không nghe thấy hơi thở của chính mình. Tự dưng tôi muốn hôn lên trán anh. Tôi không làm thế. Tôi muốn nắm lấy bàn tay rất gầy có những ngón thon dài, đặt lên ngực. Tôi không làm thế. Và cũng rất nhẹ nhàng như khi bước vào, tôi ra ngoài phòng khách.

Anh bước ra, tay vuốt tóc, tay chỉ tôi... "A, tới rồi." Giọng anh không hề có chút ngạc nhiên, làm như cái chuyện tôi đến, anh đã biết. Ngày xưa cũng thế. Chúng tôi ôm choàng lấy nhau và đến lúc này tôi mới cảm nhận rằng chúng tôi thực sự có nhau. Không phải trong một giấc mơ kéo dài hơn 20 năm qua.

Bao nhiêu ngày tháng đã đi qua giữa chúng tôi. Anh vẫn không bao giờ thay đổi. Tôi cũng thế. Cả hai không có những thắc mắc về đời sống của nhau bởi hơn 45 năm trước đã không hỏi thì hơn 30 năm sau cũng không hỏi. Trong một căn phòng, không phải bên cạnh sông Hương mà ở ngay giữa lòng thành phố Montreal. Bên ngoài tuyết rơi, chúng tôi ngồi với nhau, những người bạn cũ.

Ca sỹ Trịnh Vĩnh Trinh (áo đen) và Trịnh Hoàng Diệu em ruột của Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn tại phòng triển lãm tranh Trịnh Công Sơntại Festival Huế 2012Ca sỹ Trịnh Vĩnh Trinh (áo đen) và Trịnh Hoàng Diệu em ruột của Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn tại phòng triển lãm tranh Trịnh Công Sơn Festival Huế 2016

Hát lại những bài hát ngày xưa. Hoặc những tình ca mới. Mỗi người một ly rượu, khói thuốc mù mịt, mỗi người ngồi sát nhau trên chiếc thảm, trước lò sưởi... Không ai cảm thấy lạnh. Không chút lạnh lẽo nào giữa chúng tôi trong căn phòng nhỏ.

Cũng mùa đông, một đêm nào đó, 1974 ở nhà anh chị Lê, ở Huế. Ngôi biệt thự bên cạnh sông Hương. Ngoài trời cũng tối và lạnh như đêm nay. Mùa đông ở Huế rất lạnh. Chúng tôi cũng ngồi bên nhau như hôm nay. Lúc đó tôi vừa 30 tuổi. Tóc vẫn còn xanh. Lòng còn tha thiết yêu đời sống. Một buổi sáng tôi bỗng thấy mặt trời lên cùng tôi và biển cả. Nước mắt tôi tuôn như mưa. Tôi nhớ mùa đông ở Huế lắm!. Mùa đông ở Huế và anh.

Nỗi vui làm tôi khó ngủ như ngày xưa sau mỗi buổi tối hát xong, chúng tôi thường ngồi lại với nhau, chia cho cạn niềm vui còn sót lại. Những niềm vui không thể để vun vãi, bỏ phí. Phải uống hết, phải nuốt hết vào lòng. Chúng tôi đã sống bằng những niềm vui không nhiều trong đời. Tôi tự cho mình là cái bóng của anh và cũng được hưởng niềm vui đó.

Đến với nhau chỉ một lần...

Tôi bồi hồi nhớ lại những ngày tháng của năm 1967. Chúng tôi, những người bạn nghèo, đến với nhau, gắn bó không ngờ. Cá nhân chúng tôi đều nghèo. Một đĩa cơm chia hai, một điếu thuốc cùng hút, một ly cafe cùng uống. Chia nhau nằm ngủ trên những tờ báo nhầu nát trải dưới đất. Tình bạn, tình anh em nảy mầm ở đó.

Quán Văn, cái tên quán dễ nhớ và dễ thương, mọc lên chơ vơ giữa lòng đất Saigon trăm ngàn màu sắc. Những tấm ván ép hư bể, được ghép lại, nhỏ hơn cái bếp ở đây, chỉ dành làm chỗ pha cafe. Mọi người tới tùy tiện tìm chỗ ngồi trên cái nền xi măng bỏ trống ngổn ngang gạch vụn và cỏ dại. Đó là nơi gặp gỡ đẹp đẽ nhất của một thời tôi còn trẻ.

Một lần rồi thì có nghĩa là mãi mãi. Giang đó, Sơn đó, Nhuận đó, Thảo đó, anh và tôi... từ những ngày lăn lóc đó cho đến bây giờ vẫn không dời đổi. Qua những ca khúc của anh, sự kết hợp những người trẻ thật khít khao vừa vặn. Ai đến cũng được, ai đi cũng được...

"Em theo đời cơm áo. Mai ra phố xôn xao. Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo...". Tôi có cảm tưởng đó là một lời trách móc anh dành cho tôi. Rất dịu dàng như bản tính anh. Từ bao nhiêu năm nay, câu hát đó theo tôi như một vết thương.

Đời cơm áo quả thật đã cho tôi lắm ê chề, khổ đau, nhưng những ngày yêu dấu bên anh và bạn bè đã chẳng bao giờ tôi quên. Tôi không còn trẻ dại để mong Xuân về, Tết đến. Tôi cũng không còn đủ thanh xuân để mong nắng Xuân hồng trên má, gió Xuân làm long lanh hơn hay để khoe người yêu một tà áo mới. Tôi lại chưa đủ già để quên những năm tháng có cay đắng, có ngọt ngào.

Những ngày tháng ngập tràn tiếng cười và tiếng khóc. Thời gian cứ trôi qua. Cứ là thời gian và tôi vẫn cứ là tôi. Một quãng đời không thay đổi được bao nhiêu nơi con người tôi, à không, tôi muốn nói cái đầu tôi, nó vốn nhỏ bé nhưng lại chứa đựng quá nhiều kỷ niệm khiến nhiều khi tôi mất thăng bằng. Đó là tôi đã gạn lọc sàng đãi để chỉ giữ lại điều mình muốn.

PV TH&CL phỏng vấn nhạc sỹ Trịnh Công Sơn tại nhà riêng TP.Hồ Chí MinhPV TH&CL phỏng vấn nhạc sỹ Trịnh Công Sơn tại nhà riêng TP.Hồ Chí Minh

Khi tôi đến Huế, hơi Xuân, sương mù lạnh còn đầy không gian. Không có hoa Phượng bay...mù không lối vào, chỉ có mưa phùn, gió bất buồn não lòng.Cách đó chỉ một con đường, anh Sơn ngồi lặng lẽ. Những ngón tay thon gầy lười biếng vuốt nhẹ trên từng sợi dây đàn. Cây đàn đã cũ nhả ra những âm thanh dịu dàng, sâu lắng làm sao.

Căn phòng nhỏ bỗng như ấm lại và sáng hơn cùng với tiếng cười con gái khúc khích. Anh ngước lên nhìn hiền lành rồi lại cuối xuống. Năm cô em gái, tóc dài đen nhánh mượt mà, hồn nhiên chạy ra ngồi quanh anh. Không có sự bao bọc, che chở nào êm ái hơn... Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn...

...Nhưng xin đủ cho cả một đời

Tôi người khách lạ trong thành phố, đứng một bên cửa nhìn vào lòng quặn đau, nước mắt ứa ra. Tôi có thể bước vào được. Trong căn nhà nhỏ đơn sơ đó, lúc nào cũng có một chỗ dành cho tôi, bên cạnh anh. Bao giờ cũng bên cạnh anh cùng với tình yêu và bóng mát của Mẹ anh. Người Mẹ đó là tất cả. Là tình yêu duy nhất của đời anh. Bà cũng là người bạn, hiểu và cần thiết cho anh hơn bất cứ người nào.

Nhà thơ Nguyễn Duy đến từ TP. HCM và các văn nghệ sĩ bình luận tranh về Trịnh Công Sơn tại Festival Huế 2016Nhà thơ Nguyễn Duy đến từ TP. HCM và các văn nghệ sĩ bình luận tranh về Trịnh Công Sơn tại Festival Huế 2016

Hơn 30 năm không còn cùng nhau ngồi hát ca. Anh gầy hơn xưa, tưởng như chẳng còn có thể gầy hơn nữa. Anh trầm lắng như tượng đá. Ánh mắt xa vắng. Nụ cười vu vơ khiến tôi đau lòng. Sao anh không khóc đi. Nước mắt có khi thay được cho bao nhiêu điều muốn nói.

Vẫn những người em gái xưa, nay đã thành thiếu phụ, ở quanh anh. Không còn phải là những phút xum vầy sung sướng hạnh phúc đơn sơ. Chẳng có gì, chẳng có ai lấp đầy nỗi đơn lẻ trong anh. Ôi, làm sao trả lại cho anh, cho tôi, cho chúng tôi những ngày tháng đã mất...

Ngày đó... ngày đó chúng tôi còn trẻ và rất gắn bó. Có ai trong chúng tôi nghĩ rằng có một ngày nào đó lại phải thương nhớ nhau từng phút giây. Tuy vậy, bằng cách nào đó, chúng tôi vẫn ở trong trí tưởng của mỗi người, như ngày đầu ngồi với nhau, vào đời nhau bằng những bản tình ca. Hồn xa rồi, người ta còn có thể sống được không? Trái tim ngưng đập rồi, người ta có thể nào không chết? Chúng tôi đã đến với nhau một lần. Chỉ một lần xin đủ cho một đời.

Hoàng Hữu Quyết

Tin mới

Bình Định và các tỉnh Nam Lào triển lãm trực tuyến các sản phẩm đặc trưng
Bình Định và các tỉnh Nam Lào triển lãm trực tuyến các sản phẩm đặc trưng

Ngày 18/4, tỉnh Bình Định và các tỉnh phía Nam, nước Cộng hòa DCND Lào đã khởi động Ngày hội Triển lãm trực tuyến các sản phẩm đặc trưng. 360 sản phẩm đặc trưng của gần 200 doanh nghiệp Bình Định và các tỉnh Nam Lào đã được giới thiệu, quảng bá đến người tiêu dùng…  

Bảo hiểm Agribank với chương trình thiện nguyện “Cùng em đến trường”
Bảo hiểm Agribank với chương trình thiện nguyện “Cùng em đến trường”

Đoàn thiện nguyện của Bảo hiểm Agribank đã đến giao lưu và tặng quà các em học sinh tại Trường phổ thông dân tộc bán trú TH&THCS Khấu Ly, xã Bản Mù, huyện Trạm Tấu, tỉnh Yên Bái.

Vĩnh Long triển khai Tháng hành động vì An toàn thực phẩm năm 2024
Vĩnh Long triển khai Tháng hành động vì An toàn thực phẩm năm 2024

Theo Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm tỉnh Vĩnh Long, Ban Chỉ đạo liên ngành về an toàn thực phẩm tỉnh Vĩnh Long vừa tổ chức Hội nghị triển khai Tháng hành động vì An toàn thực phẩm năm 2024.

PC Hòa Bình sẵn sàng đảm bảo cung ứng điện mùa nắng nóng
PC Hòa Bình sẵn sàng đảm bảo cung ứng điện mùa nắng nóng

Ngay từ đầu năm 2024, Công ty Điện lực Hòa Bình (PC Hòa Bình) đã áp dụng một loạt giải pháp linh hoạt và chủ động để ngăn chặn tình trạng quá tải trên các đường dây và trạm biến áp, cùng với việc chủ động, linh hoạt triển khai các giải pháp.

Chiêm ngưỡng màn bắn pháo hoa rực sáng trời đêm Phú Thọ dịp Lễ hội Đền Hùng 2024
Chiêm ngưỡng màn bắn pháo hoa rực sáng trời đêm Phú Thọ dịp Lễ hội Đền Hùng 2024

Trước ngày Giỗ Tổ Hùng Vương (10/3 Âm lịch), tỉnh Phú Thọ tổ chức chương trình nghệ thuật "Hội tụ non sông", trong đó có màn bắn pháo hoa tầm cao 15 phút.

Vụ làm rõ nguyên nhân cháu bé 2 tuổi tử vong sau khi bị chó cắn: Nguyên nhân tử vong là do viêm cơ tim cấp, viêm não
Vụ làm rõ nguyên nhân cháu bé 2 tuổi tử vong sau khi bị chó cắn: Nguyên nhân tử vong là do viêm cơ tim cấp, viêm não

Liên quan đến trường hợp cháu bé hai tuổi tại huyện Sơn Động, tỉnh Bắc Giang tử vong sau khi bị chó cắn hơn nửa tháng, bác sĩ Nguyễn Đình Toàn, Trưởng Phòng nghiệp vụ Y, Sở Y tế Bắc Giang cho biết, cơ quan chuyên môn đã xác định nguyên nhân tử vong là do viêm cơ tim cấp, viêm não, không phải do bệnh dại.