Vĩnh Phúc: Nhiều pho tượng Phật quý hiếm bị đánh cắp - Hình 1

Nhiều pho tượng cổ bị đánh cắp

Từ nhiều năm nay, vấn nạn trộm cắp cổ vật đã diễn ra ở hầu khắp các di tích trên cả nước. Các 'tay đạo chích' thường nhắm vào các tượng thờ cổ trong chốn thiền môn. Mới đây nhất, dư luận lại bức xúc vì một số pho tượng Chùa Quang Khánh, TP. Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc bị mất cắp vào ngày 17/4/2018. Đây là những pho tượng Phật cổ quý hiếm đặt tại khu thờ của nhà chùa, là một kiệt tác hiếm có ở Việt Nam.

Theo thông tin cho biết, Vào rạng sáng ( 0h00- 3h00) ngày 17/4/2018 chùa Quang Khánh, thôn Hiển Lễ, xã Cao Minh đã bị kẻ cắp đột nhập lấy đi 19 pho tượng cổ quý hiếm và linh thiêng có giá trị cao về tinh thần với dân làng.

Vĩnh Phúc: Nhiều pho tượng Phật quý hiếm bị đánh cắp - Hình 2

Móc khóa bị bẻ gãy

Theo Sư trụ trì Thích Minh Chính, chùa đã bị kẻ gian lấy cắp 19 pho tượng phật như: 1 pho tượng Di Đà, 1 pho Quan Âm Thiên Thủ Thiên Nhãn, 2 pho Nam Tào Bắc Đẩu, 1 pho Thị Kính, 4 pho Thị Giả, cùng nhiều pho tượng phật quý giá khác…

Hiện tại, cơ quan CSĐT Công an TP Phúc Yên (Vĩnh Phúc) cho biết đang phối hợp cùng các đơn vị nghiệp vụ điều tra làm rõ vụ mất trộm tượng ở chùa Quang Khánh.

Những kẻ trộm cổ vật ít khi bị xử lý cũng như không có ai phải chịu trách nhiệm sau khi cổ vật trong di tích bị đánh cắp. Đa phần các địa phương giao cho các cụ cao tuổi, thủ từ, thủ nhang hoặc sư trụ trì trông coi di tích, thậm chí có cơ sở không có người trông coi. Trong khi đó, thủ đoạn ăn cắp của các nhóm tội phạm thường có tổ chức và rất tinh vi. Đến khi cổ vật bị mất cắp, trách nhiệm không biết quy cho ai. Không ai phải chịu trách nhiệm, đồng nghĩa với việc những cổ vật trong chùa còn bị mất dài dài.

Người dân thì cho rằng, chùa chiền là nơi thờ tự linh thiêng nên không ai dám vào ăn cắp.

Tuy nhiên, theo Sư trụ trì Thích Minh Chính,  chùa chiền là chốn linh thiêng đối với tùy người, không phải ai cũng nghĩ như vậy. Đối với những tên “đạo chích”, cổ vật trong chùa chỉ là món mồi ngon béo bở dễ dàng lấy cắp.

Công tác quản lý bảo vệ các di sản văn hóa, di tích ở các địa phương rõ ràng còn bị buông lỏng, tùy tiện, làm việc theo kiểu “cha chung không ai khóc”. Việc trông coi di tích, bảo vệ cổ vật không thể chỉ phụ thuộc vào các cụ cao tuổi, thủ từ, thủ nhang hoặc sư trụ trì mà cần phải có sự phối hợp quản lý chặt chẽ của ngành văn hóa, chính quyền địa phương, ban quản lý di tích, nhân dân địa phương để ngăn chặn vấn nạn trộm cắp cổ vật tại các di tích.

                                                                                             Lê Sơn